Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai
Phan_10
"Được rồi, ai làm cũng như nhau cả thôi ba à."
Hạ An Nhiên đẩy ba Hạ sang bên cạnh bồn rửa bát để ông rửa tay, sau đó ép ông lựa chọn, hoặc là đi ra ngoài phòng khách hoặc là đứng bên cạnh nhìn cô nấu nướng.
Lão đồng chí họ Hạ chọn phương án thứ hai.
Ông móc từ trong túi ra một bao thuốc lá Trung Hoa, định hút một điếu nhưng lại tiếc rẻ, cuối cùng đành nhét trở vào trong túi.
"Ba đổi sang hút thuốc lá Trung Hoa từ khi nào vậy?"
Hạ An Nhiên hơi bất ngờ, ba cô là người nghiện thuốc lá nặng, nhưng ông chỉ luôn hút những nhãn hiệu thông thường, thế mà hôm nay đột nhiên lại xuất hiện một bao thuốc lá Trung Hoa???
"Do mẹ con bảo đấy, biết hôm nay con dẫn bạn trai về nhà nên bà ấy bảo bố mua hai bao, nếu bạn trai con có hút, đem ra mời trông sẽ đẹp mắt hơn."
Ba Hạ nở nụ cười, ông cũng đồng ý với cách nghĩ của vợ mình, lần đầu tiên gặp mặt cũng nên giữ chút thể diện chứ.
Động tác xào rau của Hạ An Nhiên hơi ngừng lại, lúc này cô đang xúc động muốn nói với ba mình rằng, thực ra người đàn ông ngồi ở phòng khách ngoài kia không phải là bạn trai của cô, nhưng lời vừa đến khóe miệng, hình ảnh Duệ Duệ lại xuất hiện khiến cô không đành lòng nói ra chân tướng sự thật.
"Ba, anh ấy không hút thuốc, ba giữ lại dùng đi."
Tô Mộc Thần không hút thuốc lá, cô biết điều đó bởi vì trong thời gian cô ở nhà anh ta hình như chưa từng thấy anh ta hút thuốc lá bao giờ.
"Ồ." Ông Hạ gật đầu "Các con quen nhau như thế nào? Sao trước đây không thấy con nhắc đến chuyện này vậy?"
Chuyện này, chỉ có Tô Mộc Thần mới nắm rõ nhất.
"Vừa nãy anh ấy đã nói rồi mà ba."
Hạ An Nhiên cười lấp liếm, vừa nãy cô không nghe rõ Tô Mộc Thần nói cái quỷ gì cả, chỉ chăm chú cảm thán công lực bịa chuyện thâm hậu của anh ta, nên bây giờ muốn cô nói lại, chỉ sợ sẽ thành hai phiên bản khác nhau mất.
"Đó là cậu ta nói, ba muốn nghe từ con cơ, con là người rõ ràng nhất mà, nếu không thích thì cũng đừng miễn cưỡng bản thân." Ông Hạ thấy con gái cho gia vị vào rau, đảo qua vài lượt mới nâng chảo lên chuẩn bị cho thức ăn ra đĩa, ông liền phối hợp đưa tới một cái.
"Ba, con thực sự không miễn cưỡng bản thân đâu ạ."
Hạ An Nhiên tắt bếp, trút thức ăn ra đĩa. Thực ra cô dám chắc chắn như vậy là bởi vì cô và Tô Mộc Thần không phải thực sự yêu nhau, nếu nói miễn cưỡng thì cũng chỉ vì Duệ Duệ thôi.
"Vậy thì được."
Ba Hạ gật đầu, ông chỉ yêu cầu mỗi điều này mà thôi.
--------
"Thơm quá!"
Giọng nói dịu dàng từ cửa phòng bếp truyền tới, Hạ An Nhiên vừa nghe thấy giọng nói này, chiếc cọ rửa dưới tay càng chà mạnh hơn. Cuối cùng, Tô Mộc Thần cũng không thể chịu đựng nổi nữa, anh tìm đại một cái cớ rồi chạy vào phòng bếp tránh nạn.
"Chú Hạ, chú làm nhiều món ăn quá. Tay nghề của An Nhiên học được từ chú sao, thảo nào cô ấy nấu ăn ngon như vậy."
Hạ An Nhiên cảm thấy vai mình hơi trùng xuống, liếc mắt nhìn sang đã thấy ngay một bộ móng vuốt đang đặt lên vai mình.
"Bữa ăn nhỏ thôi mà."
Ông Hạ mỉm cười ngượng ngùng, đối với một đầu bếp, niềm vui lớn nhất đôi lúc chỉ là tài nấu nướng của mình được người khác khen ngợi.
"Các con ra ngoài trước đi, ba nấu thêm bát canh cá là ăn tối được rồi."
Hạ An Nhiên cảm thấy cái phòng bếp bé tí nhà cô lúc này thật sự quá chật trội, vốn dĩ nó đã chẳng lớn, cùng lắm chỉ nhét được hai người, mà bây giờ Tô Mộc Thần cũng chui vào, thực sự muốn xoay người cũng thấy khó khăn.
"Tiểu Tô, hay là chúng ta ra ngoài trước?"
Ông Hạ vẫn không quen gọi Tô Mộc Thần bằng tên thân mật, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt, ông cảm thấy vẫn nên giữ khoảng cách một chút thì hơn.
Tiểu Tô?
Khóe miệng Tô Mộc Thần giật giật, lần đầu tiên có người gọi anh như vậy, cách xưng hô này thực sự rất đặc biệt.
"Chú Hạ, chú ra ngoài trước đi ạ, cháu ở đây phụ giúp An Nhiên."
Tô Mộc Thần mỉm cười, thực ra anh có lời muốn nói với Hạ An Nhiên, vừa nãy cô thực sự rất thiếu nghĩa khí, dám bỏ anh lại một mình trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng đó, nhất là dì Bội Hoa, hỏi hết cái này đến cái khác, so với điều tra hộ khẩu còn kinh khủng hơn. Nếu vào tình huống khác chắc anh đã sớm trở mặt rồi, sao còn ngoan ngoãn duy trì dáng vẻ tươi cười cứng ngắc kia!
Tất nhiên Ông Hạ không hề hoài nghi vẻ mặt tươi cười của Tô Mộc Thần lại có thể cất giấu dao găm, ông còn cho rằng anh muốn ở bên An Nhiên, vì thế ông vui vẻ bưng mâm thức ăn đi ra khỏi phòng bếp.
"Hạ An Nhiên, cô là kẻ rất không có nghĩa khí!"
Đợi ông Hạ đi khuất, khuôn mặt tươi cười của Tô Mộc Thần lập tức đen xì, anh chỉ trích.
"Lại dám bỏ tôi một mình rồi chạy mất?"
"Không phải anh nói muốn hy sinh mặt mũi của mình hay sao?"
Hạ An Nhiên cảm thấy oan ức. Ngay từ đầu không phải chính anh ta nghĩ ra cách này hay sao, bây giờ chống đỡ không nổi bèn đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu cô, làm gì có chuyện như vậy?
"Tôi nói hy sinh mặt mũi chứ không phải hy sinh lí lịch riêng tư."
Tô Mộc Thần buồn bực, nhất là khi nhìn thấy thái độ "do anh tự chuốc lấy phiền phức" của Hạ An Nhiên, anh cảm thấy sự hy sinh của mình quá lãng phí, rõ ràng cô cố tình xem anh diễn trò cười, uổng công anh hao tổn tâm tư như vậy...
Mẹ Hạ An Nhiên còn đỡ, vấn đề nằm ở chỗ dì Bội Hoa kia, bà ta vừa chua ngoa vừa sắc bén, cứ như thể Hạ An Nhiên mới là con gái của bà ta không bằng.
"Tô tiên sinh, anh cũng được lợi không phải sao?"
Hạ An Nhiên nhìn nồi canh cá, cái tên Tô Mộc Thần này làm loạn ở trước mặt cô khiến tâm trạng của cô cũng buồn bực theo. Tuy rằng Tô Mộc Thần cứ mở miệng ra là nói vì cô, nhưng trên thực tế anh ta cũng được lợi không ít.
Đấy mới chính là thương nhân, không ai muốn làm việc gì không có lợi cho mình cả.
Tô Mộc Thần cứng họng.
"Hạ An Nhiên, cô đúng là cô gái không đáng yêu." Anh ta hừ lạnh.
Được rồi, tuy rằng anh ta đang giúp Hạ An Nhiên nhưng mà xuất phát điểm cũng là vì lợi ích của bản thân mình. Chuyện này một khi bị phát giác ra, chắc chắn cả hai sẽ chết chắc.
"Cho nên, nếu có thời gian ở đây giậm chân giậm tay chi bằng anh suy nghĩ đến cảm giác của tôi một chút, người bị lừa dối là người nhà của tôi đấy."
Hạ An Nhiên đổ nước vào trong nồi cá, đậy nắp vung lại, sau đó quay người đối diện với Tô Mộc Thần.
Nếu sau này chân tướng sự việc bị bại lộ thì người phải giậm chân giậm tay là cô mới đúng.
"Chúng ta bây giờ cũng coi như đồng minh?"
Khóe miệng Tô Mộc Thần nhếch lên, mặc dù Hạ An Nhiên thật sự không đáng yêu, nhưng ở trong hoàn cảnh này mà cô có thể phân tích rõ ràng như vậy cũng không tồi, hoàn cảnh của bọn họ bây giờ chỉ có một lựa chọn, đâm lao thì phải theo lao.
Hạ An Nhiên không nói lời nào, nhăn nhó đồng ý với lời nói của Tô Mộc Thần.
Dù sao cũng lên nhầm thuyền tặc rồi, muốn xuống cũng không được, đành phải cố mà về đích. Cô không còn lựa chọn nào khác, ngoại trừ việc nhảy xuống sông tự bơi.
Nhưng đến lúc đó, chắc chắn mẹ sẽ dần cho cô một trận nhừ tử.
Chương 26
Đây là lần hợp tác đầu tiên của hai người họ nên không thể tránh khỏi việc mắc một số lỗi nhỏ.
Nói trắng ra, chỉ có mình Hạ An Nhiên cảm thấy không quen, cô không thể tỏ ra thản nhiên được như Tô Mộc Thần vì dù sao người bị lừa gạt cũng là người nhà của cô, cô không thể mặt dày không cảm xúc đi lừa dối bọn họ.
Nếu cô là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp thì còn may ra. Nhưng tiếc rằng Hạ An Nhiên chỉ là một biên tập viên, hơn nữa lại còn là một biên tập viên thiếu kinh nghiệm tình trường đến mức đáng thương.
Cho nên Hạ An Nhiên đã trải qua bữa cơm này một cáchmiễn cưỡng dù đây chỉ là một bữa cơm gia đình thông thường.
Sau khi ăn cơm xong, nghe mẹ bảo cả hai đi ra ngoài dạo một lúc, Hạ An Nhiên thở phào nhẹ nhõm lập tức kéo Tô Mộc Thần ra cửa.
Tô Mộc Thần đã biết Hạ An Nhiên vô dụng đến cỡ nào, đóng kịch mà từ đầu đến cuối chỉ có một mình anh diễn, một mình anh phát huy, thật không còn gì để nói.
Thành phố C ban đêm rất náo nhiệt.
Các thành phố lớn vào buổi tối đều rất đẹp và náo nhiệt, ánh sáng rực rỡ của đèn điện, cuộc sống xa hoa về vật chất càng khiến nó trở nên tuyệt vời.
Thời tiết cuối hè se lạnh, mặc dù ban ngày vẫn rất nóng, nhưng đến đêm, nhiệt độ thay đổi trở nên lạnh hơn.
Thành phố C có một nửa là núi một nửa là nước, phong cảnh núi sông tươi đẹp đã biến nơi đây trở thành một địa điểm du lịch nổi tiếng, khu nhà Hạ An Nhiên đang ở mặc dù hơi cũ kĩ nhưng mọi thứ đều rất thuận tiện.
Mà điểm thuận tiện nhất là từ khu nhà của cô đi lên khoảng nửa tiếng là có thể đến khu du lịch nổi tiếng nhất nơi đây.
Buổi tối có rất nhiều người đi dạo ngắm cảnh, tiếc rằng lại không có dịch vụ xe du lịch đưa đi thăm quan khắp nơi như ban ngày, nhưng có thể chọn cách đi bộ, hoặc thuê một chiếc xe đạp trong các quầy hàng rồi vừa đạp xe chầm chậm, vừa thưởng thức phong cảnh xung quanh.
Mặc dù Tô Mộc Thần sinh ra và lớn lên ở nơi đây, nhưng thật ra đã từ lâu anh không được đi bộ dạo quanh như thế này.
"Hình như nơi này thay đổi rất nhiều."
Tô Mộc Thần nhìn toàn cảnh thành phố C được bao bọc bởi những hồ nước, những ánh đèn điện đủ màu sắc khiến nó càng trở nên xinh đẹp, thậm chí còn mang theo vẻ thần bí.
"Hình như?"
Hạ An Nhiên không bỏ qua cách dùng từ của Tô Mộc Thần. Là một biên tập viên cả ngày tiếp xúc với những câu chữ, nên việc lưu ý đến cách dùng từ dùng câu dường như đã là phản xạ có điều kiện của cô rồi.
"Đã lâu lắm rồi tôi không đi dạo ven hồ như thế này."
Tô Mộc Thần mỉm cười, anh không muốn đi nữa bèn tìm một ghế đá bên hồ ngồi xuống, sau đó chỉ tay sang vị trí bên cạnh ý bảo cô cùng ngồi.
Thấy Tô Mộc Thần không đi nữa, Hạ An Nhiên cũng không muốn đi tiếp, hơn nữa cô đang đi giày cao gót và bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã không thay một đôi giày đế bằng trước khi ra khỏi cửa.
Hạ An Nhiên ngồi xuống đầu bên kia của ghế đá, khoảng cách giữa hai người đủ để thêm một người nữa ngồi vào.
Tô Mộc Thần nhận ra được ngay, anh chỉ khẽ nhếch môi, không có ý kiến với hành động này của cô.
"Có thể nói vở kịch tối nay của chúng ta đã thành công?"
Trong bóng tối Tô Mộc Thân hơi nheo mắt lại, nói thật anh không hề chắc chắn về việc tối nay, đương nhiên nguyên nhân không phải bởi vì con rể xấu phải ra mắt bố mẹ vợ, chưa kể đến anh và Hạ An Nhiên chẳng là gì của nhau.
"Ai mà biết."
Hạ An Nhiên nghĩ đến phản ứng của bố mẹ, mẹ cô cười rất vui vẻ, nhưng cô chẳng bao giờ dám suy đoán những phản ứng của bà, ai mà biết giây trước bà còn cười, giây sau đã có thể trở mặt ngay lập tức hay không? Nói thực mẹ cô là người hay thay đổi tâm trạng thất thường, chắc tại sắp đến thời kì mãn kinh.
Trả lời rất hay! Thậm chí xác suất thành công 1% cũng không có! Loại đầu tư lợi ích không rõ ràng này mà anh cũng làm, xem ra tối nay mọi việc đều vô dụng rồi.
Khóe miệng Tô Mộc Thần khẽ giật, có đôi khi anh muốn bóp chết cái cô Hạ An Nhiên này đi cho xong.
"Nếu thật sự không được, anh cứ chịu khó làm vú em cho Duệ Duệ đi, dù sao hôm đó tôi thấy hai người ở chung cũng không tệ lắm."
Hạ An Nhiên nghĩ nếu không được, cô cũng chỉ có thể giao Duệ Duệ cho anh ta, sau đó thỉnh thoảng cô sẽ tới chăm bé.
"Thế thì tôi thuê một bảo mẫu còn hơn."
Tô Mộc Thần hừ lạnh, muốn anh làm vú em sao, anh còn chưa tưởng tượng ra được đấy.
Nhưng anh cũng chỉ thuận miệng nói thế mà thôi, anh và Hạ An Nhiên biết Duệ Duệ sợ người lạ, nếu không nhìn thấy ai quen thuộc, bé nhất định sẽ trốn vào một góc không chịu gặp ai.
Chẳng nhẽ số phận của anh thực sự phải làm vú em của thằng bé hay sao?
Tô Mộc Thần thê lương nhìn những ngọn đèn đủ màu sắc rực rỡ ven hồ.
Hạ An Nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt không một vì sao, trời đêm trong thành phố luôn tĩnh lặng như vậy. Khi còn bé, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy được rất nhiều vì sao, vậy mà bây giờ chúng chỉ còn là hồi ức xa vời mà thôi.
"Phải rồi, hôm nay ai trông Duệ Duệ?"
Hạ An Nhiên nhớ ra bèn hỏi Tô Mộc Thần, lúc trước vì hồi hộp nên cô quên mất, đến khi tất cả mọi chuyện xong xuôi cô mới nhớ tới bé con kia.
"Thằng bé đang ở nhà bạn tôi, lát nữa tôi sẽ đi đón con."
Tô Mộc Thần nhớ lúc anh đón Duệ Duệ từ nhà trẻ rồi giao bé cho tên bạn tốt Tư Đồ kia, khuôn mặt anh ta nhăn như khỉ ăn gừng, không hề có chút tình nguyện nào.
Bắt một thành phần trí thức làm vú em, loại chuyện này thật sự rất khó tưởng tượng.
Tô Mộc Thần nghĩ đến khuôn mặt như nuốt phải mướp đắng của bạn mình lại không nhịn được cười, đột nhiên tiếng điện thoại di động của anh vang lên.
Anh đưa điện thoại ra nhìn số gọi tới, thật trùng hợp, nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến
Vừa nhấn nút nghe, một âm thanh nức nở liền truyền vào lỗ tai.
"A Thần, tớ bị ép kết hôn!"
Tô Mộc Thần kinh hãi, bị ép kết hôn thực sự không phải là chuyện nhỏ.
Thực ra chuyện là như thế này, xế chiều hôm nay khi vừa tan làm Tư Đồ đã bị Tô Mộc Thần kéo theo đến nhà trẻ.
Tô Mộc Thần không có nhiều bạn thân, Tư Đồ là một trong số đó, hai người cũng coi như bạn bè nối khố, khi có chuyện gì xảy ra người đầu tiên anh nghĩ tới chính là Tư Đồ.
Tuy anh ta không rành việc chăm sóc một đứa trẻ nhưng vẫn phải bất đắc dĩ nhận lời, sau khi nghe Tô Mộc Thần dặn dò xong, anh ta liền đưa Duệ Duệ về nhà.
Chính vì dắt theo đứa trẻ này về nhà mà xảy ra chuyện.
Tư Đồ ở cùng với bố mẹ, cho nên tất nhiên phải đưa Duệ Duệ về nhà mình. Khi về đến nhà, anh ta không dám nói với bố mẹ đứa bé là con trai của Tô Mộc Thần, dù sao hai nhà cũng là chỗ bạn bè thân thiết, nếu anh ta nói ra, đảm bảo tối nay ông bà Tô sẽ bắt Tô Mộc Thần đến nói chuyện rõ ràng.
Tư Đồ nói với bố mẹ mình rằng đứa bé là con của một người bạn, vì có việc gấp nên nhờ anh trông bé một lúc.
Nếu chỉ như vậy cũng không nói làm gì, vấn đề là ở chỗ bố mẹ Tư Đồ nhìn thấy Duệ Duệ ngoan ngoãn đáng yêu thì thích vô cùng, nghĩ đến Tư Đồ không còn ít tuổi, đã gần ba mươi rồi cũng nên nghĩ đến chuyện lập gia đình đi là vừa.
Vì vậy bố mẹ Tư Đồ vừa dụ dỗ Duệ Duệ chơi với họ, vừa bắt đầu bức hôn. Mục đích chính đương nhiên là vì muốn sớm có một đứa cháu trai vừa xinh đẹp vừa đáng yêu như Duệ Duệ.
Tô Mộc Thần nghe xong chuyện cũng không biết nên cười hay nên thông cảm với Tư Đồ.
"Vậy thì sinh một đứa đi!"
Giọng nói Tô Mộc Thần rất ôn hòa nhưng nghe vào tai Tư Đồ lại giống như sét đánh ngang tai.
"Cậu cho là chuyện đơn giản như đi chợ mua một mớ rau chắc, sinh một đứa trẻ đâu dễ như vậy?" Tư Đồ hừ lạnh, nhớ đến hiện trạng của Tô Mộc Thần bèn nói thêm "Nếu tôi được giống như cậu, tùy tiện nhặt một đứa con trai mang về thì thật tốt biết bao."
Về chuyện này đương nhiên Tô Mộc Thần cũng đã nói với Tư Đồ, lúc đó anh ta rất kinh ngạc, sau khi nghe xong chuyện liền nói một câu đến bây giờ anh vẫn nhớ.
"Có phải cậu xem quá nhiều truyện xuyên không rồi phải không?"
--------
"Nói thật này A Thần, có một đứa con như Duệ Duệ cũng không phải là chuyện xấu." Tư Đồ gật gù chốt hạ một câu, nhìn đứa trẻ đang ngoan ngoãn ngồi trong lòng bố mẹ anh ta xem ti vi, tâm bỗng thấy mềm mại lạ thường.
"Đương nhiên, thằng bé là con của ai chứ."
Tô Mộc Thần cười khẽ, trong giọng nói mang theo chút kiêu ngạo mà chính anh cũng không phát hiện ra.
Tư Đồ bật cười, cuối cùng anh ta cũng đã hiểu.
"Vậy xin hỏi mẹ đứa bé đâu? Lúc nào cậu định mời mình uống rượu mừng đây, cậu yêu tâm đến lúc đó phong bì của mình chắc chắn không mỏng đâu."
Nghe câu hỏi này, Tô Mộc Thần bất giác quay đầu nhìn sang Hạ An Nhiên đang ngồi nghỉ ngơi bên cạnh.
Hạ An Nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của Tô Mộc Thần. Cô hỏi: "Nhìn cái gì?"
"Không có gì."
Tô Mộc Thần lắc đầu quay lại cuộc điện thoại, nói với người bên kia vài câu rồi cúp máy.
Lần thứ hai anh âm thầm quan sát Hạ An Nhiên, cuối cùng đành âm thầm thở dài một tiếng. Nói thật lòng Duệ Duệ là con anh, nhưng mẹ của bé thực sự không phù hợp với tiêu chuẩn chọn đối tượng từ trước đến nay của Tô Mộc Thần, xem ra mọi điểm tốt của Duệ Duệ đều được di truyền từ anh rồi!
Chương 27
Chuyện giả làm bạn trai lần này, mặc dù Hạ An Nhiên không thể nghĩ lạc quan được như Tô Mộc Thần, nhưng cô cũng không đến nỗi quá bi quan.
Ngày hôm đó, sau khi kết thúc hoạt động "đi dạo" và tiễn Tô Mộc Thần về, khi quay vào, phu nhân Hạ Lý Kim Hoa đã chờ sẵn trong phòng khách.
Mẫu hậu nhà cô đã nói như sau:
"Nhìn chung thì được, nhưng để tiến tới hơn nữa thì còn phải xem xét. Người đàn ông như vậy con không nắm giữ nổi nó đâu, có khi còn bị nó xơi tái ấy chứ. Nhưng nói như vậy không có nghĩa là mẹ không cho phép con qua lại với nó."
Hạ An Nhiên lập tức tâm phục khẩu phục con mắt nhìn của mẹ, đúng là gừng càng già càng cay. Cho dù vừa nãy mẹ vẫn cười nói vui vẻ với Tô Mộc Thần nhưng không có nghĩa đã bị anh ta che mờ hai mắt.
Nếu có thể đạt được đến cảnh giới của mẹ cô thì thật tuyệt.
Hạ An Nhiên nghĩ thầm, cho dù Tô Mộc Thần có là sói đi chăng nữa, thì cô cũng không phải là thỏ trắng nhỏ ngu ngốc mà lọt vào bẫy của anh ta. Nếu không phải vì Duệ Duệ, còn lâu cô mới đồng ý.
Tất nhiên cô không hề nói ra suy nghĩ này, cho nên Hạ An Nhiên và Tô Mộc Thần vẫn giả vờ qua lại với nhau, thỉnh thoảng cũng có vài ngày không về nhà.
Mẫu hậu nhà họ Hạ tỏ vẻ hiểu chuyện, bây giờ không phải thời đại xưa nữa, với quan hệ yêu đương nam nữ phát sinh việc như vậy cũng là bình thường, ít nhất so với mấy cô cậu sinh viên bây giờ vẫn còn đang ngồi ghế nhà trường mà đã tập tành sống thử thì Hạ An Nhiên cũng được coi là biết tiết chế bản thân.
Cho nên bà cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Thời gian trôi nhanh như nước chảy qua kẽ ngón tay.
Một năm ở thành phố C chỉ có hai mùa: mùa hạ và mùa đông.
Có thể ngày hôm trước còn đang mặc áo cộc tay than vãn "Nóng quá!", vậy mà ngày hôm sau tiết trời đã trở nên lạnh buốt đến nỗi phải mặc áo len. Thời tiết chuyển giao như thế này đã bắt đầu xuất hiện từ đầu tháng mười.
Mấy hôm trước nhiệt độ còn cao, vậy mà đột nhiên không khí lạnh tràn về, mọi nóng bức đều bị xua tan.
Khó có được một ngày cuối tuần thảnh thơi, nhưng Tô Mộc Thần lại bị đánh thức.
Hạ An Nhiên không bao giờ vào phòng của anh, cho nên thủ phạm chỉ có thể là quỷ con Duệ Duệ.
Khi anh đang chìm trong giấc ngủ ngon lành thì bỗng nhiên bị một sức nặng đè xuống người, không những thế, cái sức nặng ấy còn không ngừng ngọ nguậy.
"Ba ~~ ba~~"
Duệ Duệ dùng toàn bộ sức lực kéo tấm chăn trên mặt anh ra, ghé vào tai gọi một tiếng, giọng nói của quỷ con kia xông thằng vào màng nhĩ.
"Sớm vậy, để ba ngủ thêm chút nữa."
Tô Mộc Thần kéo cao chăn, cả người vùi vào trong ổ chăn ấm không muốn rời giường.
"Ba, dậy nào, dậy nào!"
Thấy Tô Mộc Thần không muốn dậy, Duệ Duệ càng hăng hái hơn, bé vừa lăn qua lăn lại trên người anh vừa bắt đầu dùng chất giọng ngọt như sữa hát bài hát cô giáo dạy ở nhà trẻ:
"Ong mật nhỏ, vo ve vo ve, chớ lười biếng..."
"Quỷ con!"
Tô Mộc Thần cuối cùng không nhịn được, theo cảm giác đưa tay ra túm lấy cơ thể mềm mại của Duệ Duệ nhét vào trong chăn, anh đưa mặt mình cọ cọ lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt khiến bé kích động cười khanh khách.
"Biết sự lợi hại của ba chưa?"
Tô Mộc Thần cười lớn, cuối cùng đành phải mở mắt nhìn quỷ con bị mình kéo vào trong chăn.
Hôm nay Duệ Duệ mặc áo len mỏng, bên ngoài khoác thêm một cái áo khoác. Nhìn con trai mặc quần áo thu đông, Tô Mộc Thần không nhịn được lên tiếng hỏi:
"Mẹ con định làm con nóng chết hay sao?"
Thời tiết gần đây vẫn còn hơi oi bức, cùng lắm chỉ nên cho thằng bé mặc một cái áo phông dài tay là được rồi!
"Trời mưa, mẹ bảo lạnh."
Duệ Duệ vừa cười vừa đưa bàn tay bé nhỏ lành lạnh của mình sờ lên mặt Tô Mộc Thần.
Tay bé thật sự hơi lạnh, khi vừa sờ lên mặt anh, Tô Mộc Thần thoáng rụt đầu.
"Duệ Duệ, bữa sáng sắp xong rồi, con qua đây chuẩn bị ăn nào."
Giọng nói của Hạ An Nhiên truyền tới từ phòng khách.
Cả Tô Mộc Thần lẫn Duệ Duệ đều nghe thấy, bé giãy giụa muốn bò ra khỏi ổ chăn để đi ăn sáng.
Tô Mộc Thần buông tay, thả Duệ Duệ đi ra ngoài.
Khi nhìn con trai trắng trẻo tròn tròn chạy ra khỏi phòng, Tô Mộc Thần cũng ngồi dậy. Với lấy cái áo ngủ tối qua nhét xuống cuối giường mặc vào người, xong xuôi bèn đi ra khỏi phòng.
--------
Duệ Duệ đã được Hạ An Nhiên bế lên chỗ ngồi, một tay bé cầm muỗng nhỏ, một tay cầm đôi đũa chờ mẹ bưng bữa sáng ra.
Hạ An Nhiên đang ở trong phòng bếp quay lưng về phía anh và Duệ Duệ.
Cô mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng và quần jean xanh nhạt, trên người đeo chiếc tạp dề đồng màu.
Đây không phải là lần đầu tiên Hạ An Nhiên vào bếp, về cơ bản bữa sáng và bữa tối đều do cô làm. Vào những ngày trong tuần, sau khi ăn sáng xong Tô Mộc Thần sẽ đưa Duệ Duệ đi nhà trẻ và đi làm luôn, buổi tối nếu không phải ra ngoài xã giao hoặc hẹn bạn, anh sẽ về nhà ăn cơm.
Tô Mộc Thần không thể không thừa nhận, mặc dù tính cách của Hạ An Nhiên khá lạnh nhạt nhưng tài nghệ nấu nướng của cô thì không chê vào đâu được, có thể so sánh với bố của cô.
"Sáng nay ăn gì vậy?"
Tô Mộc Thần cất tiếng hỏi.
"Sủi cảo cần tây, hôm qua Duệ Duệ nói thèm ăn sủi cảo."
Hạ An Nhiên múc một bát sủi cảo đặt trước mặt Duệ Duệ, không quên để thêm một chiếc dĩa nhỏ ở bên cạnh, miệng trả lời câu hỏi của Tô Mộc Thần.
"Ồ."
Bữa sáng Hạ An Nhiên làm đa phần đều theo mong muốn của Duệ Duệ, bé muốn ăn cái gì ngày hôm sau cô sẽ làm cái đó. Khi Duệ Duệ đưa ra ý kiến, cô sẽ quyết định xem có được hay không. Tô Mộc Thần chỉ cảm thán một tiếng sau đó đi về phía phòng vệ sinh chuẩn bị đánh răng rửa mặt.
Đi được hai bước, anh bỗng dừng lại, nghĩ đến màn đối thoại vừa rồi cảm thấy hình như họ đã quá tự nhiên rồi, cảm giác rất giống người một nhà.
Chồng, vợ, còn có con nữa, đúng là một gia đình trọn vẹn.
Tô Mộc Thần quay đầu nhìn Hạ An Nhiên đang đút sủi cảo cho Duệ Duệ. Anh bị ảo giác sao? Tại sao lại cảm thấy căn nhà vốn lạnh lẽo bây giờ đã trở nên ấm cúng như vậy.
"Có chuyện gì vậy?"
Thấy Tô Mộc Thần bỗng nhiên đứng yên một chỗ, Hạ An Nhiên cảm thấy rất thắc mắc. Người này đột nhiên dừng lại, còn quay đầu nhìn cô và Duệ Duệ chằm chằm, ra vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó khiến cô có cảm giác rất không bình thường.
"Không có gì."
Tô Mộc Thần lắc đầu, xoay người tiếp tục đi vào phòng vệ sinh.
Nhìn mình trong gương, anh nghĩ có phải mình điên rồi hay không, lại còn cảm thấy ấm cúng nữa chứ? Được rồi, cho dù con trai anh khiến anh rất vừa mắt, nhưng mà mẹ của con trai anh, người phụ nữ đó không có bất kì quan hệ gì với anh, nhưng anh lại không thể giải thích được tại sao cô ấy lại cùng có quan hệ ruột thịt với con trai anh. Vừa mắt sao?
Rõ ràng cô không phải khẩu vị của anh cơ mà?
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian